Một kỷ niệm thiêng liêng của đời nhà giáo của một thời đáng buồn và đáng nhớ được nhắc lại bằng lời thơ bình dị trung thực mà cảm động, khơi gợi tình người (Lê Hải Minh)
MỘT TẤM GƯƠNG
(Chuyện từ thập niên70 của thế kỷ XX)
Một chút ngô bung cũng đủ ấm lòng
Em bước vội trong sương mù lạnh buốt
Tắc kè thương tâm, điểm từng tiếng một
Gió bấc cứ liên hồi thổi thốc áo mong manh
Đường đá mấp mô, vẫn phải lao nhanh
Bởi trường xa, ngại nhờ lai xe đạp
Bố mất sớm, mẹ ruộng đồng lấm láp
Cố cho em theo học đã may rồi (!)
Những cái không thể đừng thì mẹ "chạy" cho thôi
Ăn tạm, mặc xoàng, sách giáo khoa chẳng đủ
Đêm đỡ mẹ làm thêm, nên em thường thiếu ngủ
Đến lớp vẫn siêng năng, không ngủ gật bao giờ
Bài tập giải hay và còn biết làm thơ
Bạn rất nể, thầy cô nào cũng mến
Em liên tục là học sinh tiên tiến
Giấy khen nhiều, nhà hẹp, ít khi treo (!)
Đó là những tháng năm gieo neo
Còn giờ đây em đã là cô giáo
Vẫn giản dị trong mầu quần, sắc áo
Đồng nghiệp của tôi - cô học trò nghèo!
(20/11/2003 - 30/6/2023)
PHÙNG VIỆT HÙNG
Cựu giáo chức
THPH Phùng Khắc Khoan
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://nukeviet.vn là vi phạm bản quyền