CUỘC PHIÊU LƯU CỦA TỜ BẠC 500 Đ
- Thứ tư - 05/06/2013 17:29
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác…Có lần có còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé vô tình làm nó rách đôi và vứt xuống đường.
Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến gốc cây, nửa kia bay xuống cống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. Ông cho nó kết đôi với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong. Một hôm trên đường đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Ông lão lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15,16 tuổi là cùng.
Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Khi cậu ta tình cờ phát hiện bên góc của tờ bạc bị dán có ký hiệu đặc biệt do chính tay mình vẽ lên thuở còn bé vào tờ bạc mới được ông cho.
Bây giờ tờ bạc đã trở nên cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trên trang giấy học trò ghi nguệch ngoạc dòng chữ:
“Giữ mãi nhé! đây là đồng bạc đầu tiên mà mình kiếm được trong đời.”