EM ỐC BIỂN, ANH ĐẠI DƯƠNG

EM ỐC BIỂN, ANH ĐẠI DƯƠNG
     Em cứ thường hay nghĩ, em như con ốc biển, sống cô đơn trong anh, cả đại dương rộng lớn thế mà đại dương nào có biết tâm tình loài ốc biển; có lẽ đại dương quá lớn, đâu biết đến tiếng gọi ốc biển mỏi mòn, mà dù có hay thì đại dương cũng quá vĩ đại để ôm ấp hàng ngàn loài khác.
     Ốc biển vẫn sống lầm lũi trong đáy đại dương, cũng có khi , ốc biển hay nghĩ, hay là mình sẽ di dời đến vùng biển khác, nhưng....... em không đủ can đảm để xa anh vì vỏ ốc trên lưng em quá nặng, vì tình cảm em sâu đậm thế, có lẽ, em sẽ lần mòn, chết trong đáy đại dương.
     Khi em mất đi, đại dương có biết, ốc biển đã không còn, đại dương có xót xa khi không còn nghe tâm tình loài ốc biển, vẫn nghĩ mình êm ấm, khi trong đại dương, nào biết đến bão gió ngoài kia, sống bình dị, không than không oán, trong đáy cát ngoài khơi, chỉ biết có đại dương, mang trong minh vỏ nặng, chỉ có ở đó, đợi chờ... đợi chờ.... rồi thất vọng, ốc biển có biết khóc không? có lẽ không, vi chẳng còn nước mắt, ốc biển là thế, sống thế, không di dời, không than oán, không gọi tên, không thôi đòi hỏi, chỉ là... câm lặng, héo mòn

                                                                  PHAN LẠC SẮC Sưu tầm